bet88 slot gacor 4d
Hướng Dẫn

Cách Chơi Thuốc Phiện Đen – Xem Những Xác Chết Khô Vì Thuốc Phiện Thời Xưa

Ở vùng đất Pù Nhi (huyện Mường Lát, Thanh Hóa), cây thuốc phiện được trồng từ bao đời nay và việc hút thuốc phiện không chỉ là tập quán của người Mông mà trong tất cả các lễ hội đình đám… nếu không có thuốc phiện thì người dân ví nó như thiếu đi một nửa cuộc vui.

Đang xem: Cách chơi thuốc phiện đen

*

Phong tục lạ kỳTừ trung tâm TP Thanh Hóa ngược lên phía Tây chừng 300km, cuối cùng thì tôi cũng tìm đến được bản Cơm, xã Pù Nhi. Xã Pù Nhi được coi là nơi xa xôi, có đường biên giới giáp Lào khoảng 5km. Hôm ấy tôi quyết định dậy từ 5h sáng để cùng anh Hơ Chu Chính (trưởng bản), anh Chính đã phải xuống tận trung tâm xã từ tối hôm trước để đón tôi ngược lên “lãnh địa” của người Mông ở bản Cơm.Giữa cái nắng của đại ngàn, cộng với những đợt gió Lào hắt qua làm không khí nơi đây càng thêm ngột ngạt. Bản Cơm nằm nép mình bên thung lũng, dân cư thưa thớt đến nỗi phải đi mỏi chân mới đến được một nhà. Xưa kia nơi đây vốn là vùng đất “trù phú” về cây thuốc phiện. Đây cũng là trung tâm của những tên buôn thuốc phiện “khét tiếng” từ Lào về Việt Nam.Chính vì vậy mà bản Cơm chỉ có vài chục nóc nhà thì đa phần người dân đều nghiện ma túy. Thanh niên nghiện, người già nghiện, phụ nữ thậm chí trẻ con cũng chìm ngập trong thuốc phiện. Dân làng bỏ bê mọi công việc nương rẫy, vì khi hút thuốc phiện vào, người họ chỉ có một cảm giác phê phê, tê tê. Và cứ thế, cái bản Cơm bé nhỏ này cứ lún dần vào “nàng tiên nâu”. Để có thuốc phiện hút liên tục trong suốt một năm, người dân đã bất chấp mọi lệnh cấm của Nhà nước, lén lút trồng cây thuốc phiện.Để minh chứng cho những gì còn sót lại sau cái tên “thủ phủ” thuốc phiện, chúng tôi đã tới nhà cụ Hơ Chá Rế (75 tuổi), người còn sót lại trong số nhiều người cao tuổi đã sử dụng thuốc phiện như một thói quen khó bỏ ở bản Cơm này. Căn nhà cụ Rế tuềnh toàng, lụp xụp, nằm ở nơi cao nhất của bản. Bước vào nhà, một điều mà ai cũng dễ dàng nhận thấy là nó trống huếch, không có một tài sản nào quý giá ngoài vài cái nồi đen như than, một cái bếp đặt ngay giữa nhà.Phía góc nhà cụ Rế đang nằm chéo khoeo, chân co tận đầu chỉ còn lại da bọc xương. Khi chúng tôi đi cùng Trưởng bản Chính đến, cụ vẫn nằm bất động. Anh Chính phải gọi tới vài lần thì cụ Rế mới sực tỉnh dậy, theo anh Chính thì có lẽ cụ vừa dùng thuốc xong nên đang trong trạng thái “lên mây”. Sau khi đảo mắt nhìn chúng tôi, cụ Rế mới bắt đầu dùng đôi tay khẳng khiu của mình đẩy xuống giường ngồi lên một cách nặng nhọc.Thấy có người lạ đến nhà, cụ Rế tỏ ra lạnh lùng không thích, nhưng khi nghe cán bộ Chính giới thiệu thì cụ mới bắt đầu rời khỏi giường tiếp chuyện một cách ngượng ngùng. Anh Chính bảo: “Ông ấy không muốn tiếp xúc với người lạ đâu. Hôm nay may mà đi với tôi, chứ không thì ông ấy cũng đuổi về thôi à”.Khi tất cả mọi người đã ngồi yên vị quanh bếp củi, tôi mới nhìn rõ hơn khuôn mặt hốc hác, da nhăn đến độ không thể nhăn hơn được, những ngón tay sạm đen, nứt toác. Nhận gói bánh từ phía chúng tôi mang lên, cụ nhoẻn miệng cười như gặp lại người thân lâu ngày xa cách, rồi cụ vào xó nhà lấy ra một vò rượu mời khách. Sau “chén chú chén anh”, cụ Rế mới mở lòng mình để tâm sự cùng chúng tôi. Cụ bắt đầu câu chuyện về cuộc đời mình dài như một cuốn phim trên đỉnh đại ngàn.Cụ kể: “Ta không còn nhớ rõ là mình đã đi phá rẫy bao nhiêu lần để trồng cây hoa anh túc, nhưng chắc phải từ lúc nhỏ lắm. Lúc đó cứ đến mùa trồng cây thuốc phiện là ta lại theo cha mẹ lên rừng, cứ đi như thế, đi nhiều lắm!Trong một lần vào rừng, ta đi bị lạc sang tận bên Lào, không làm cách nào tìm được đường về thì bất ngờ gặp Sùng Thị Chư, người cùng bản đang đi tìm điểm mới để phá rẫy, cô ấy đẹp và chăm làm! Khi trở về ta ưng cái bụng vậy là cưới thôi. Kể từ ngày đó cứ đến mùa trồng thuốc phiện là vợ chồng, con cái ta lại cùng nhau vào rừng phá rẫy trồng hoa anh túc”.Theo cách lý giải của cụ Rế thì ngày trước, những già làng, trưởng bản xem thuốc phiện như một “dược liệu” quý. “Nhờ trồng được nhiều, như người xuôi trồng thuốc lào vậy, nên thuốc phiện không phải quý, hiếm đối với người dân. Thuốc phiện được sử dụng trong tất cả các hoạt động như cưới hỏi, đình đám, ma chay. Nếu không có thì chẳng ai ưng cái bụng đâu.

Xem thêm: Bản Quyền Phần Mềm Bản Quyền, Chính Hãng 100%, Giá Rẻ, Phần Mềm Bản Quyền, Chính Hãng 100%, Giá Rẻ

*

Xem thêm: Guide Tướng Master Yi Mùa 10: Cách Chơi Và Lên Đồ Master Yi Lmht 10

Trong những lần như thế, các già làng sẽ mang thuốc phiện đen ra mời những người khách quý đến nhà. Thường thì mỗi người hút ba lần, sau đó mới bắt đầu bàn những công việc hệ trọng. Ngoài ra, thuốc phiện còn được xem như là một loại thuốc quý chữa các bệnh như đau bụng, rắn cắn… Nhưng thuốc phiện cũng khiến không ít người rơi vào cảnh khốn cùng, sống mòn vì thuốc phiện”.Một đời sống mònNhững người một khi đã dính vào “nàng tiên nâu” thì khó có thể bỏ được. Trước đây, con trai Mông nghiện nhiều lắm, đến nỗi có cả câu truyền miệng “không biết hút thuốc phiện không phải là trai Mông”, chính vì vậy mà không ít người đã phải sống mòn vì nàng tiên nâu này. Cụ Rế đã ngót 60 năm sống cùng với thuốc phiện. Khi chúng tôi đến, cụ móc trong chiếc túi xách ra một cục màu đen tròn xoe có lỗ lấm tấm ở phía đầu. Một đoạn ống nhỏ dài khoảng 20cm mang ra đưa cho chúng tôi xem.Tiếp theo đó, cụ vo một ít thuốc to bằng hạt đậu bỏ vào đầu tẩu rồi châm lửa hút. Cụ bảo: “Mỗi lần hút như vậy ta chẳng làm được gì, chỉ biết nằm một chỗ, đầu óc khi nào cũng trong trạng thái lâng lâng, phê phê”. Sau một hồi lâng lâng, phê phê đó cụ tỉnh lại với đôi mắt vẫn còn lờ đờ đưa đầu tẩu cho tôi bảo hút.Tôi cười, từ chối không hút. Cụ bảo: “Ta hút thuốc phiện cũng như người xuôi hút thuốc lá, thuốc lào thôi mà”. Ngồi chơi với cụ chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ mà thấy cụ hút liên tục. Tôi hỏi, hút nhiều thế hết thuốc lấy ở đâu? Cụ trả lời: “Mua bên Lào”.Cụ Rế bảo, giờ cụ hút quen rồi, không có nó là người run rẩy, không bỏ được đâu. Cái ống (tẩu thuốc) mà cụ đang hút đã qua bao nhiêu thế hệ, chính cụ cũng được hưởng của ông bà để lại. Cụ giải thích về cái tẩu cho chúng tôi nghe một cách cặn kẽ. Khi bố cụ Rế chết đi, đáng lẽ chiếc tẩu này phải được bỏ vào hòm chôn theo và không truyền lại cho bất cứ ai.Cụ bảo lúc đó: “Ông cụ biết tôi nghiện từ lâu nhưng chủ yếu là lấy một ít ma túy bằng hạt đỗ hơ nóng lên rồi ngậm. Thời gian sau đó mỗi ngày không ngậm thì không làm được việc gì, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến thuốc. Vì thương con, ông cụ đã để lại cho tôi, ai ngờ bây giờ ngày càng nghiện nặng, mỗi ngày phải sử dụng từ bảy đến tám lần, sau khi ăn cơm và trước khi đi ngủ”.Chiếc tẩu giờ đen như không thể đen thêm. Cụ Rế đi về phía đầu giường, giở lớp quần áo được quấn to như quả bóng, rồi bất ngờ lôi ra một chiếc chén, mà người ta thường dùng uống nước, chứa hơn phân nửa thuốc phiện đen cô đặc khoe với chúng tôi.Cụ Rế bảo: “Ở đất này chỉ có ta có thôi, không ai có đâu”. Tôi hỏi, cụ trồng được à? Không! Vậy sao cụ có? Thì ta qua Lào mua! Cụ yếu thế sao đi được? Ờ, vợ ta đi mua. Quả thật tôi không tin lắm vì đến mùa trồng cây thuốc phiện họ vẫn gieo lẫn với cải vì thường khó phát hiện.Một anh cán bộ đi cùng bảo rằng bây giờ không còn phát hiện ra đồng bào trồng cây thuốc phiện nữa. Nếu họ còn trồng lén lút thì phải ở đâu đó rất xa, thường phải cả chục km đường rừng hoặc sát biên giới Việt-Lào, khiến cán bộ rất khó phát hiện vì “họ đi đêm, về đêm”.Gần 60 năm sống chung với thuốc phiện, theo cụ Rế khi ăn cũng nghĩ đến, ngủ cũng mơ thấy nó… tỉnh dậy là vồ lấy cái tẩu rồi hút lấy hút để. Ánh mắt chợt sáng quắc, sâu hoắm giống như cú mèo trong đêm, cụ Rế bảo: “Cả cuộc đời mình vô dụng, sống vật vã trong những cơn thèm thuốc, say thuốc, muốn làm việc gì đó để quên đi nhưng không thể làm được”. Nghèo khó, thiếu ăn, không tài sản là những gì chúng tôi thấy rõ nhất ở nhà cụ Rế. “Một đời mòn mỏi chỉ vì thuốc phiện”, cụ Rế than thở!Dù vùng đất Pù Nhi đã thực sự bỏ cây thuốc phiện, từ bỏ cái phong tục lạ kỳ là đám xá phải có thuốc phiện, nhưng đến nay trên địa bàn xã vẫn còn khoảng 30 đối tượng nghiện hút. Tuy nhiên theo lời ông Lường Văn Xích – Chủ tịch UBND xã Pù Nhu, thì đây chỉ là con số được báo cáo lên xã để theo dõi, còn thực tế số người nghiện trên địa bàn cũng khó nắm được chính xác là bao nhiêu.

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Check Also
Close
Back to top button